Cũng giống như con chim non, phải dũng cảm lắm mới thả nhánh cây ra để bay đi, chúng ta cũng cần phải rời khỏi “những nhánh cây” của mình nếu chúng ta muốn biết được điều sung sướng của việc bay vút lên đến tiềm năng cao nhất của mình.
“Những nhánh cây” mà chúng ta bám vào đó là những điều ta vẫn khư khư giữ lấy ở bên trong (suy nghĩ, ký ức, niềm tin…) và bên ngoài con người chúng ta (đồ vật, địa vị, con người, nơi chốn…)
Thói quen thông thường nhất được hình thành trong đời mỗi người đó là trở nên gắn bó rồi phụ thuộc vào điều gì đó hay ai đó để có được hạnh phúc, bình an và sự mãn nguyện. Đây là lý do khiến chúng ta phải gánh chịu những đau khổ.

Chắc chắn một điều rằng, cho đến khi còn muốn giữ chặt bất kỳ điều gì, chúng ta sẽ còn sống trong sợ hãi – sợ sự mất mát, hư hại những gì ta đang cố giữ lấy – và do đó, chúng ta sẽ không bao giờ có được tự do.
Hãy nhìn vào những con chim kia: bằng cách bỏ qua một nhành cây, chúng có thể dành phần còn lại của cuộc đời mình để đậu xuống hàng triệu cành cây khác và thưởng ngoạn cảnh đẹp ở mọi nơi.
Bạn có đang bay lên và ngày càng bay cao hơn trong cuộc đời của mình không, hay là bạn đang mắc kẹt trên một cành cây nào đó, chẳng hạn như việc đổ lỗi cho những người khác, cho rằng họ là nguyên nhân gây ra bất hạnh và đau khổ, cũng là một “nhánh cây” gai góc mà nhiều người vướng phải, khiến họ không thể bay về tương lai tươi sáng và thanh thản mà cứ mãi lận đận và khổ sở vì quá khứ.
Mike George